Tôi chen theo đám đông ngoài kia, chiều giờ này tan ca, dòng người xô ra…
![]()
Tiếng nhạc vẫn vang lên trong trẻo trên chuyến xe buýt hướng về phái trung tâm thành phố. Sài Gòn chiều rồi, những cơn mưa chiều đổ xuống như trút nước cũng làm cho dòng người vội vã hơn, ai ai cũng muốn trở về thật nhanh để tránh những cơn gió se lạnh.
Chợt chiếc xe buýt dừng lại, một cô bé chừng 7 tuổi ôm một rổ bánh mì vội vã bước lên, quần áo em đã ướt nước, chắc là do cơn như lớn chiều nay. Dường như bộ đồ và đôi dép nhựa cũ kĩ cô bé mang đã thu hút tất cả các ánh nhìn về phía mình. Cô bé đảo mắt nhìn xung quanh như đang tìm cho mình một vị trí ngồi ưng ý. Cô bé ngồi gần một người phụ nữ ăn mặc khá sang trọng, từ chỗ ngồi của mình cô có thể nhìn thấy được ánh sáng của những viên đá quý phát ra từ những món đồ trang sức đắt tiền phản chiếu vào cánh tay của cô bé. Đang còn mải ngắm ngía ánh sáng long lanh của những viên đá quý thì có tiếng người soát vé nói lớn:
- Có thẻ học sinh không?
Cô bé nhìn người soát vé vẻ lo lắng:
- Cháu…cháu không có ạ!
- Vậy thì 6 ngàn. Người soát vé trả lời.
Cô bé lục trong túi mình rồi lôi ra 3 ngàn đồng đã cũ:
- Cô ơi, cháu chỉ còn có 3 ngàn nữa thôi, cô cho cháu đi nhờ một đoạn.
Người soát vé giật lấy 3 ngàn và lớn tiếng:
- Có 3 ngàn mà cũng đòi đi xe buýt à con ranh, mày tưởng ai trên xe buýt này người nào tao cũng cho đi nhờ à. Quần áo rách rưới, chưa tính tiền làm bẩn xe của tao, ai cũng như mày chắc xe buýt này nghỉ chạy.
Nói rồi người soát vé đi lên không ngớt lời mắng nhiếc. còn người phụ nữ ăn mặc sang trọng kia cũng ngồi tránh xa cô bé vì sợ mùi bánh mì và quần áo cô bé động đến người mình.
Cô bé ôm rổ bánh mì vào lòng chặt hơn, khuôn mặt cô bé tái nhợt vì đói và lạnh, cô nắm chặt tay, mặt cúi xuống, cái giá lạnh của những cơn mưa nhiều ngoài kia làm sao bằng cái giá lạnh của lòng người. Cô bé cứ ngồi im như vậy trong một khoảng thời gian dài, ngay cả một cử động nhỏ cô bé cũng không dám vì trong tâm hồn ngây thơ trong sáng ấy đã chịu quá nhiều sự tổn thương, chịu quá nhiều thiệt thòi và hằn sâu trong tâm hồn cô bé là sự vô cảm của con người, của cái thế giới lạnh lùng mà cô đang sống. Chợt từ phái sau có ông cụ tiến lại gần, cô bé ngẩng đầu lên nhìn ông cụ, trong đôi mắt tròn xoe ấy long lanh những giọt nước mắt.
Ông cụ tiến lại gần hơn:
- Cô bé, cháu tên gì? Nhà cháu ở đâu? Cháu đi bán bánh mì dạo à?
- Vâng! cô bé khẽ trả lời.
Ông cụ nói tiếp:
Ông cũng đi bán vé số, hôm nay mưa lớn quá, ông chưa bán được một tờ nào cả. trời sắp tối rồi, ông đang rất đói, cháu có thể cho ông xin một mẩu bánh mì được không?
Bây giờ, cô bé mới nhìn kĩ ông cụ, tóc ông cụ đã bạc và thân hình ông gầy yếu. cô bé nhanh tay lấy một ổ bánh mì trong rổ của mình rồi đưa cho ông cụ.
- Vâng! ông ăn đi.
Ông cụ cầm lấy ổ bánh mì nhìn cô bé mỉm cười.
- Ông không lấy cả ổ đâu, cháu cầm lấy mà ăn đi, ông chỉ xin một mẩu bánh thôi.
Cô bé vẫn chưa hết ngạc nhiên thì chiếc xe buýt đã dừng ở trạm. Cô bẽ vẫy tay chào ông cụ. Ngoài trời, cơn mưa chiều đã tạnh hẳn, cơ hồ chỉ còn những con gió lạnh lùa vào. Cô bé tiếp tục men theo những dãy phố dài để hy vọng sẽ bán được những ổ bánh mì có trong rổ. Cô bé đang rất đói, còn một ít bánh mì của ông cụ lúc nãy còn sót lại, hay là mình lấy nó ra ăn nhỉ. Cô bé tự nhủ rồi cầm lấy miếng bánh mì đưa lên miệng, chưa kịp ăn thì cô bé nhìn thấy có hai bà cháu đang ngồi nép ở góc tường, chắc bà và em nhỏ đang rất đói. Rồi cô bé đưa mẩu bánh mì trên tay mình cho họ, mặc dù đôi vai gầy đang run lên vì đói và lạnh nhưng cô bé vẫn mỉm cười.
Từ biệt hai bà cháu, cô bé lại tiếp tục đi lang thang qua những con phố, ngửi mùi hương và nhìn thấy làn khói trắng bay lên từ một quán phở ven đường, cô bé ước ao được một lần ăn nó. Một suy nghĩ lóe lên trong suy nghĩ: hay là mình mang hết số bánh mì này để đổi lấy tô phở đó, nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị dập tắt khi cô bé nghĩ đến người mẹ đang đau yếu ở nhà và mong mỏi số tiền bánh mì mà cô bé bán được. Vậy là cô bé lại tiếp tục ôm rổ bánh mì đi bán khắp dọc đường, gặp ai, cô bé cũng mời gọi họ mua nhưng đáp lại lời của cô bé chỉ là những cái thoáng qua vô tình hay những lời nói mà cô vẫn nghe hằng ngày: “ đi chỗ khác mà bán”.
Thành phố đã lên đèn. Tối rồi. Cô bé vẫn chưa bán được một ổ nào cả. Cô bé cứ đi mãi. Đi mãi…cơ hồ trong những ánh đèn lung linh rực rỡ kia chỉ còn mỗi bóng của một cô bé nhỏ bé vẫn ôm trong tay rổ bánh mì.
Tiếng chuông điểm 11 giờ đêm. Số bánh mì trong rổ của cô bé đã hết, chỉ còn một mẩu bánh mì nhỏ cô dành cho mẹ. Cô bé buồn rầu ngồi sụp xuống góc tường, trong đầu cô bé vẫn tự nhủ: Phải làm sao đây, mẹ đang ốm, chỉ dựa vào số bánh mì này thôi. Cô bé bật khóc. Hóa ra, cô bé không hề bán một ổ bánh mì nào cả, tất cả số bánh mì đó cô bé đã cho những con người đang đói rét trên đường, vì cô bé nghĩ mình có thể cứu họ vượt qua cơn đói này.
Cả ngày không bán được một ổ nào cả, mẹ sẽ ra sao đây: phải trả lời với mẹ thế nào? Rồi những dòng nướt mắt lăn dài trên má. Bất chợt, có tiếng bước chân tiến lại gần, khuôn mặt vẫn đầm đìa nước mắt, cô bé ngẩng đầu lên:
- Là ông!
- Là ông đây. Ông cụ đáp.
Ông là người mà lúc chiều cháu đã cho ông mẩu bánh mì đấy, cháu còn nhớ không?
- Vâng! cháu nhớ. Cô bé nhẹ nhàng đáp.
Ông cụ tiến lại gần cô bé, lấy tay xoa lên đầu cô bé rồi nói:
- Cháu ngoan lắm, cháu đúng thật là một cô bé tốt bụng, mặc dù đói và không có tiền nhưng cháu lại mang đi cho người khác tất cả những gì mà cháu có, bao gồm cả lòng nhân ái và tình yêu thương con người nữa.
Ông không phải là một người bán vé số như ông nói. Ông là chủ một công ty rất lớn, nhưng đã về hưu. Cả cuộc đời ông giành giật trên thương trường, lấy lợi ích lên trên hàng đầu, luôn mưu cầu tiền bạc và hạnh phúc cho bản thân mình, chưa từng cho người khác dù chỉ là một chút. Chính mẩu bánh mì của cháu đã làm ông tỉnh ngộ ra nhiều điều, thứ mà ông dùng cả cuộc đời mình để tranh đấu, giành lấy chỉ là địa vị và tiền bạc. Để đến khi đến cái dốc bên kia của cuộc đời ông mới nhận ra rằng có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn cả những vật chất kia. Cháu mới thực sự là một người giàu có nhất cô bé ạ!
Ông sẽ giúp cháu chữa bệnh cho mẹ, cháu sẽ được đi học như bao nhiêu đứa trẻ khác, vì hơn ai hết, cháu xứng đáng nhận được nó.
Nói rồi, ông cụ dắt tay cô bé đi về phía cuối đường, ánh đèn Sài Gòn như mờ đi, phảng phất trên hai mái tóc ấy một chút gì đó yên bình…
Rất nhiều năm sau đó, nhờ sự giúp đỡ của ông cụ, cô bé đã trở thành một bác sĩ đa khoa giỏi, cô đem hết tài năng, y đức của mình để giúp đỡ cho những bệnh, cho những người cần cô giúp đỡ. Cô bé ngày ấy giống như một bông cỏ dại giữa đồng nội, không được tưới tắm, không có vẻ lộng lẫy như các loài hoa khác, nhưng ở bông cỏ dại ấy lại mang một vẻ đẹp thuần khiết, một sức sống mãnh liệt để vươn lên đón những cơn gió .Cô bé đã cho đi mẩu bánh mì ngày đó, mẩu bánh mì đã thay đổi cả cuộc đời của cô. Cô bé ngày đó đã cho người khác một cơ hội và cũng là cho chính mình một cơ hội.
Vâng! Cuộc đời không lường trước được điều gì cả, chúng ta không thể biết trước được tương lai nhưng điều quan trọng ở hiện tại là hãy sống bằng chính sự chân thành, bằng tâm lòng yêu thương, dù cho trên con đường đem yêu thương vào đời ấy có gặp sự vô cảm, sự tổn thương nơi chính những con người mà mình đem yêu thương đến. Nhưng hãy tin rằng! cuộc sống này luôn rất công bằng, cái chúng ta nhận lại được có khi không phải là một lời cám ơn hay một lợi ích vật chất nào khác mà cái chúng ta nhận được đó chính là cảm xúc, niềm vui thực sự, là những nụ cười mà người khác mang đến cho cho chúng ta, âm thầm thôi nhưng bạn sẽ cảm nhận được giá trị của hạnh phúc.
Và giờ đây, vẫn như bông hoa cỏ giữa đồng nội, vẫn như đứa trẻ ngày nào, cô gái ấy sẽ tiếp tục cho đời những mẩu bánh mì mà cô có.
Thanh Thủy